Thanh tỉnh kỷ (11)


Thanh tỉnh kỷ

Tác giả: An Ni Bảo Bối | Tịch dịch

1. Một ngày – Ánh nắng rực rỡ

Ngày mười một – Bắc Kinh

Canh khuya một đêm, xe ta-xi phóng nhanh trên đại lộ vắng người. Màn đêm đầu xuân, sương mù nhàn nhạt tràn đầy. Những cành dương khỏe khoắn trụi lũi, đâm ngang dọc vào bầu trời xanh thẫm, giống như dựng nên một cảnh phim đầy những đường nét xưa cũ. Những căn hộ tường ngói cũ kỹ, những ngôi nhà kiểu Đức có sân thượng nhỏ xíu, trên dãy lan can hoen gỉ có những chậu cây xanh tươi. Cửa sổ nhỏ xíu bên đường hắt ra ánh đèn leo lét, là cửa hàng có thể mua thuốc lá và coke.

Chiếc xe đột ngột rẽ ngoặt. Trước mặt là đại lộ rộng lớn ánh đèn sáng rực, đèn xe ào ạt rọi sáng. Gió lớn phát ra tiếng rào rào.

Có một loại trầm tĩnh chỉ thoáng chốc, khiến bầu không khí giữa con người và thành phố, nhạy cảm triền miên. Bỗng cảm thấy thành phố này, vốn dĩ đều không thể dùng bất kỳ từ ngữ giản đơn đẹp hay không đẹp nào để định nghĩa. Nó có một loại cảm giác vững chắc kiên cường không thể lay chuyển nổi. Chẳng nơi nào tơ tưởng say mê, cũng không cảm thấy luyến lưu. Thứ mà nó đại diện, chính là một loại khoảng cách và bao phủ vững vàng. Đối với thành phố này, bạn không thể nào có cảm giác gần gũi. Bạn chỉ có thể bị nó chinh phục.

Vô số kẻ tha hương sinh sống ở nơi này, dừng chân, sum họp, giã biệt. Giống sóng biển vỗ vào vách núi, dần dà khiến nó thay đổi diện mạo và nội tâm, hoặc là chỉ càng khiến nó thêm vững chải.

Trong ga xe điện ngầm bất kể ngày đêm, từng đám đông xa lạ, chuyển động không ngớt dưới lòng thành phố. Không biết đích đến, chẳng chốn quay về. Mà thành phố ươm đầy mùi vị lạnh lẽo, kềm hãm cùng dung nạp họ. Như mệnh lệnh thần bí không thể làm trái. Nó vốn chưa từng hòa nhập cùng với con người. Thậm chí không thể tiếp cận.

Canh khuya, xe ta-xi chạy vùn vụt qua Đông Tâm Hoàn, tòa cao ốc ánh đèn sáng rực đứng sững trong màn đêm, nhất là chuỗi hàng hóa cao cấp quốc tế, lúc rẽ ngoặt dòng xe không ngớt chuyển động, lấp lánh ánh sáng, như những vì sao, cảnh đêm cứ sục sôi náo nhiệt như vậy. Lại mang một cảm giác trống vắng.

Cho dù là thời khắc thế này, nó cũng chỉ là một thành phố vô tình, say lòng người mà vững chải.

Leave a comment