Đọc sách là sở thích của bản thân, viết lách là nghiệp mà bản thân chọn.
Thật ra đi làm rồi mới nhận ra một điều là bản thân mình chưa bao giờ đủ. Kiến thức bản thân quá hạn hẹp nên những thứ viết ra đều là những nỗi buồn những nỗi trăn trở na ná nhau, mang màu sắc từa tựa nhau. Giống những sản phẩm cùng ra trong một khuôn đúc, một mẫu hình. Việc nâng cao tri thức và phải thay đổi từng ngày là điều mà một người viết lách (dù là viết văn hay viết quảng cáo) đòi hỏi phải có được. Cùng một nội dung, một góc nhìn, một câu chuyện nhưng từ ngữ, văn phong, và cảm xúc phải được thiên biến. Viết về những thứ chưa từng viết trước đây, chạm đến những đề tài mới mẻ.
Trong quá trình lột xác đó, phải chấp nhận tìm tòi, tra cứu, học hỏi, phải được những lớp đi trước chỉnh sửa, phải thay đổi tư duy và nhận thức. Đặt mình trong suy nghĩ của một người khác, một giới tính khác, một tư thế khác. Những chủ đề bản thân đã từng chạm qua là làm đẹp của phái nữ, hiếm muộn – vô sinh của các cặp vợ chồng, căn bệnh ung thư của phụ nữ, phẫu thuật thẩm mỹ, kỳ tích của thủ khoa, điện thoại, khoai tây, sữa đậu nành, nước giải khát, thuốc men, vi-rút… Để viết tốt ở mỗi đề tài, bản thân cần phải hiểu rõ sản phẩm đó, đối tượng đó là gì, cần gì và như thế nào. Ở mỗi đầu báo, văn phong cần được chuyển điệu để phù hợp, sự khác nhau về hình ảnh, mo-rát, giữa báo in và báo mạng, báo doanh nhân và báo phụ nữ, báo phổ thông và báo sinh viên…
Hoàn toàn giống như việc khoác lên bản thân những chiếc áo khác nhau trong những sự kiện khác nhau. Tôi thích công việc này, thích những thử thách của câu chữ khi thì mạnh mẽ, khi thì mềm yếu, khi thì gói gọn trong vòng 500 chữ, khi thì tùy bút phóng. Trau dồi bút lực không còn là chuyện tự nhiên, mà phải xem như là điều tất yếu. Ngoài bút lực, cả cảm xúc khi đặt mình vào trong từng câu chữ mình viết ra.
Công ty nằm ở tầng bốn tòa nhà công sở. Về hướng đông thành phố. Mỗi sáng ngồi sát cửa sổ, nhìn thấy hàng cây xanh ngắt. Hiểu rõ cảm giác ở lưng chừng nhìn xuống đám đông là như thế nào. Mỗi khoảnh khắc màu trời thay đổi, chợt nắng, rồi mưa. Giọt mưa bám dính trên cửa sổ văn phòng là như thế nào. Buổi chiều, thấy “lũ người ngợm” và hàng xe đông đúc, đua chen lúc xúc. Khi buồn nao lòng, hay đau đầu với con chữ, sẽ chợt thấy một con sóc chuyền cành. Sóc chuyền từ cành này sang cành khác. Thoăn thoắt. Vừa thấy đó, lại biến mất ngay đó. Nhưng bất cứ thời không nào, cũng đều sẽ bất chợt nhìn thấy con sóc nhỏ thó đó.
Thứ bản thân yêu thích sau khi đi làm, chính là tiền và sách. Tiền là sở thích tất yếu trong cuộc sống này. Sách là cứu cánh để cân bằng trạng thái sau khi tan ca. Tìm thấy những đầu sách của những tác giả yêu thích chính là hạnh phúc. Thời gian gần đây đã tìm được thêm vài quyển sách của Lý Lan, Trần Thùy Mai, Bình Nguyên Lộc… Trong số đó, có một tác giả duy nhất mà bản thân chỉ từng đọc một quyển duy nhất của ông – Rừng Nauy, là Haruki Murakami. Nhưng trong lòng lúc nào cũng thôi thúc chọn mua những quyển tiểu thuyết tiếp theo của ông, như Kafka bên bờ biển, Biên niên ký chim vặndây cót, Nhảy nhảy nhảy, Người tình Sputnik, 1Q84… như một định mệnh, như một mong chờ. Đợi đến một thời điểm nào đó thích hợp sẽ bắt đầu đọc. Có thể sẽ yêu thích, có thể sẽ chán ghét. Bản thân cảm thấy mình khác biệt mọi người, xu thế đọc có thể đi chậm hơn những người khác cả thế kỷ, nhưng cũng có khi lại thích những thứ cũ kỹ khác đến nao lòng.
Trong những tháng cuối năm bao giờ cũng có những cuộc hội ngộ bất ngờ từ phương xa. Một người tri âm từ nửa vòng trái đất về đây, vượt qua tuổi tác, suy nghĩ, quan niệm, thân phận nhưng đều lại đồng điệu trong những âm thanh, bài hát không tuổi. Một ca sĩ ngoài thất thập nổi danh một thời của Sài Gòn thế kỷ trước. Gần đây là một tác giả của những quyển sách mình yêu thích. Cảm thấy trân quý những con người này, những khoảnh khắc này hơn cả thảy. Có cảm giác như thời gian đọng lại ở một khoảng nào đó, lắng trầm và thành ký ức vĩnh viễn.
Bố mẹ vừa có chuyến đi du lịch. Sau những thăng trầm trong cuộc đời, của tình cảm, của gia đình, của con cái, của tiền bạc, của đủ mọi sướng-vui-đau-buồn-bệnh và trước cả ngưỡng sinh-tử một thời… lại có thể nắm tay nhau đi dạo chơi nhân gian, chẳng phải là điều hạnh phúc lắm sao?
Phát hiện ra một điều, chủ nhật hạnh phúc của mình không phải là ra ngoài đường la cà cà phê sáng chụp ảnh trò chuyện thủ thỉ tâm tình với bạn bè, không phải là đi lòng vòng xem sách trong hiệu sách, không phải là ngồi viết lách suốt ngày… mà là ở nhà dọn dẹp, nấu nướng, giặt giũ, tưới cây, lau chùi những quyển sách…
Một vài người lạ thường hỏi, con trai tại sao lại thích những thứ thường tình như vậy? Tôi không đặt mình ở vị thế con trai, mà luôn xem mình là con người. Muốn sống tốt thì phải làm đủ mọi việc. Việc thường tình không làm được, thì nói gì đến việc đào núi và lấp biển : ) có phải không?
You must be logged in to post a comment.