Trồng một chiếc cây trong lòng (3)


3. Trơ cạn

Cảm giác đáng sợ nhất của con người là gì, bạn có biết không?

Không phải là buồn bã xác xơ đến rơi giọt ngắn dài, không phải là đau đáu tuyệt vọng đến gieo mình tự vẫn, không phải là cảm giác cô đơn chới với giữa thành phố hơn tám triệu dân này, không phải là cảm giác dùng những vật nhọn hoắt mà nhâm nhi từng vết, từng vết trên da thịt mình. Không phải, không phải. Con người ta, còn thấy buồn, còn rơi nước mắt, còn đau đớn, còn tuyệt vọng, còn cô đơn thì còn cứu chữa được.

Cảm giác đáng sợ nhất của một con người là trơ cạn. Trơ cạn với tất cả. Dửng dưng với tất cả.

Trơ cạn. Là khi bạn ngối đó hút mải miết những điếu hóa học, uống không ngừng những lon cồn, nhưng bạn thấy tất cả những phản ứng hóa học là ngầy ngật, là say sưa, không còn bất cứ tác dụng gì đến với cơ thể bạn.

Trơ cạn. Là khi bạn thức dậy vào lúc năm giờ sáng, khi con đường bạc nhược ngoài kia chưa tắt ánh đèn nê-ông, bạn vác túi xách của mình trên lưng, đón chuyến xe buýt sớm nhất đến trạm xe trung tâm, đổi xe một chuyến đến ngoại ô thành phố, rồi lại đổi thêm chuyến khác để đến biển. Nhưng bạn đã bỏ cuộc ở giữa chừng. Bạn quyết định quay về. Chiếc xe buýt vắng hoe run lên bần bật, tiếng kim loại leng keng, tiếng cửa kiếng rổn rảng, tài xế im lặng, người soát vé im lặng, chỉ có bạn ngồi đó mệt mỏi. Đến độ, con người lạ chạm nhẹ vào vai, bạn rớt nước mắt cái rụp. Chực trào ra ngay tức khắc. Bạn thương tổn đến mức, cả một va chạm thể xác dù là nhỏ nhất cũng khiến bạn thấy xây xát.

Trơ cạn. Là trong suốt quãng bốn mươi tám tiếng đồng hồ đó bạn không thể chợp mắt một chút nào. Bạn vừa nhắm mắt là những hình ảnh đó cứ không ngừng nhảy múa, nhảy múa trước mặt bạn.

Trơ cạn đến cùng kiệt, đến bải hoải, đến lụi tàn…

Leave a comment